Từng nhận giải thưởng Tân binh tiểu thuyết suy luận xuất sắc tại xứ sở Phù Tang, tác giả Riko Kubo đã thành công thể hiện được ngòi bút văn học đầy lôi cuốn thông qua tác phẩm Kẻ đánh bom và tên sát nhân – chuỗi truyện ngắn là sự tiếp nối sai lầm truyền đời qua nhiều thế hệ, vòng lặp nhân quả tạo thành nút thắt giao nhau.
Một cuốn sách với những câu chuyện tưởng như tách biệt, nhưng một “sợi dây định mệnh vô hình” đã luôn ở đó, thắt chặt cuộc đời của từng nhân vật lại với nhau. Giống như quả bóng pachinko đầy ma lực và bí ẩn, Kẻ đánh bom và tên sát nhân cuốn hút độc giả từ những trang sách đầu tiên. Tác giả Riko Rubo không chỉ viết một tác phẩm trinh thám bí ẩn đơn thuần, mà còn phác họa lên hành trình vùng vẫy tìm lại bản thể trong một xã hội đầy rẫy tội ác, chực chờ nuốt chửng và vội vàng thủ tiêu bất cứ ai ngáng đường kẻ thủ ác.
Kẻ Đánh Bom Và Tên Sát Nhân là một chuỗi truyện ngắn gồm 5 câu chuyện, trong mỗi truyện đều có sự liên kết với nhau.
Nói thật là cảm xúc mình dành cho quyển sách này là hụt hẫng, dù ban đầu mình tưởng quyển này là tiểu thuyết rồi sau đó mới phát hiện nó là tập truyện ngắn, nhưng thật sự là mình thích truyện đầu tiên. Để rồi sau đó mình thất vọng, quyển này không thuần về Trinh thám mà nó chỉ mang yếu tố Mystery (bí ẩn) thôi, và yếu tố chủ đạo khác trong quyển này là Tình cảm =)) nên diễn biến truyện không có gì là ��ặc biệt hết. Cách xây dựng từng truyện cũng chán, cách xây dựng ban đầu mình cảm thấy nó không hợp với phần sau. Giới thiệu nào là vẫy vùng khỏi cái ác giữa cuộc sống, mình không thấy điều đó, tâm lý nhân vật không hề có cái gì gọi là "vẫy vùng" cả.
• Mình thích câu chuyện đầu "Kẻ đánh bom và Tên sát nhân.", cách kể chuyện của "Kẻ đánh bom" vừa lãng mạn vừa biến thái, đằng sau đó là một mối quan hệ định mệnh gắn kết hai kẻ mang đầy bí mật lại với nhau, cái kết đối với mình đã ổn. Nhưng khi nội dung của truyện này được tiếp tục với truyện "Tai không nghe, miệng không nói." mình lại thất vọng. Diễn biến của truyện này dễ đoán, diễn biến tâm lý này nọ mình thấy nó dài dòng, rốt cuộc tới cái kết mình lại càng hụt hẫng vì tình tiết dư thừa, kiểu như tác giả viết thêm để có cái liên kết mấy truyện còn lại.
• Truyện "Xương rồng không nở hoa trên sa mạc." thì bình thường, được cái nói về giáo phái khá thú vị, nhưng nội dung dễ đoán, từ đầu đã biết ai gây tai nạn nên mình không hề ngạc nhiên. Việc so sánh tình yêu của hai nhân vật với xương rồng và Mexico mình thích.
• Truyện "Dấu hiệu đặc biệt" thì cũng chán. Mình đoán được thân phận của nhân vật, mình cũng đoán được vụ bắt cóc trẻ em đang xảy ra, mình tiếc là nó không có giải thích thêm về mối quan của các nhân vật trong này. Tình cảm không mấy đặc sắc.
• Truyện "Phép màu giữa hai người." được cái hay khi viết về tình cảm nhưng mình đang đọc với tình thần Trinh thám, nên diễn biến của truyện này không có gì thậm chí còn chẳng có Mystery, thân phận nhân vật cũng dễ đoán nốt.